Thứ Năm, 21 tháng 4, 2016

Bạn tôi ra tù

Huỳnh Anh Tú (Danlambao) - Bạn tôi, Nguyễn Văn Phương đã bước chân khỏi nhà tù Xuân Lộc lúc 7 giờ sáng nay 20/4/2016. Mười một giờ 45 phút, Điệp, một người cháu và cũng là bạn tù của tôi và Phương gọi điện báo tin Phương vừa về đến nhà. Qua điện thoại, tôi được nghe lại giọng nói thân quen của Phương ngày nào. Giọng nói ấy tuy không còn sang sảng như những năm về trước, nhưng vẫn giữ được nét mạnh mẽ như thuở nào.

Nguyễn Văn Phương sinh năm 1964 tại Sài Gòn. Anh bị bắt ngày 20/4/1999 và bị kết án 17 năm tù giam. Trong số 38 người chúng tôi, Nguyễn Văn Phương chưa phải người bị kết án nặng nhất. Các anh Nguyễn Thanh Vân, Văn Ngọc Hiếu, Lê Kim Hùng chịu án 20 năm và hiện vẫn còn đang bị đày đọa trong nhà tù.

Trong suốt 17 năm, mặc dù điều kiện giam giữ của nhà tù cộng sản vô cùng khắc nghiệt, nhưng anh luôn kiên gan bền chí, không khuất phục trước bạo quyền và không bao giờ nhận tội dưới bất cứ hình thức nào.

Ba năm cuối cùng của chặng đường tù, Phương bị kỷ luật rồi bị "kiên giam" cho đến ngày mãn án. "Kiên giam" là hình thức biệt giam với điều kiện rất khắc nghiệt, 24/24 bị đóng cửa buồng giam, biệt lập không cho tiếp xúc với ai. Đấy là hình thức trừng trị cai tù dành cho Phương vị “tội” lên tiếng đấu tranh đòi hỏi quyền lợi chính đáng cho tù nhân và tội không chịu “ăn năn hối cải” dù đã trải qua 14 năm tù.

Người tù kiên trung ấy kể lại: Ngày 23/1/2014, anh cùng một số bạn tù đề nghị trại giam mở một cuộc họp, yêu cầu cai tù phải trả lời chất vấn về việc xâm phạm và tước đoạt quyền lợi chính đáng của tù nhân.

Một số tù nhân chính trị gồm: Nguyễn Văn Phương, Sơn Nguyễn Thanh Điền, Nguyễn Thanh Vân, Cao Văn Tỉnh, Trần Hoàng Giang, Phạm Xuân Thân... tuyên bố sẽ đấu tranh bằng cách tuyệt thực 3 ngày để chờ đợi, nếu phía trại không đáp ứng yêu cầu, họ sẽ chuyển hướng đấu tranh bằng hình thức khác.

Sau 3 ngày không thấy động thái nào từ phía cai tù, vào lúc 3 giờ chiều ngày 25/1/2014, các anh đã có những phản ứng quyết liệt như đã thông báo từ trước. Một số người thì hô to những khẩu hiệu yêu cầu Ban giám thị phải hành xử đúng pháp luật; Nguyễn Văn Phương dùng hòn đá to tự đập vỡ đầu mình; Sơn Nguyễn Thanh Điền vừa hô to vừa đá vào cửa buồng giam. Kết quả ngay chiều hôm đó, anh Phương và Điền đã bị lực lượng công an trại giam khủng bố. Chúng áp giải hai anh về K1 và tống vào buồng kỷ luật rồi cùm chân hai anh.

Sau 10 ngày bị cùm chân, Nguyễn Văn Phương và Sơn Nguyễn Thanh Điền bị tống vào phòng biệt giam kể từ đó cho đến nay đã 3 năm trời. Hôm nay, Phương hết án tù 17 năm và cũng kết thúc 3 năm bị biệt giam, nhưng Sơn Nguyễn Thanh Điền vẫn bị biệt giam trong buồng kỷ luật, có lẽ cho đến ngày về.

Phương bùi ngùi nói thêm: “Tụi nó (cai ngục) muốn giết những người tù như anh bằng hình thức rất tinh vi và tàn nhẫn”.

Hai anh bị biệt giam mỗi người một buồng. Cánh cửa buồng biệt giam đóng kín 24/24 giờ mỗi ngày. Thức ăn chỉ là vài cọng rau muống già luộc và vài hạt muối. Mỗi thứ hai và thứ sáu trong tuần được “bổ dưỡng đặc biệt” bằng vài lát cá kho hoặc miếng thịt heo mỏng còn chưa cạo hết lông. “Tiêu chuẩn” ấy bắt người tù sống lây lất qua ngày để khỏi bị chết đói, mang tai tiếng cho nhà tù.

Trong trường hợp ốm đau, giải pháp duy nhất của cai tù là “mặc kệ”, may thì sống, không may thì chết.

Hiện nay tình trạng sức khỏe của anh Phương rất tồi tệ. Thị lực còn 30%, huyết áp cao và bệnh thấp khớp ngày càng trầm trọng do từ lâu không được chữa trị.

Trước khi bị bắt, 38 anh chị em chúng tôi đều sống lưu lạc bên Campuchia và Thái Lan, nhà cửa đất đai ở Việt Nam đều không còn nữa. Vì thế, không riêng gì anh em tôi hay Nguyễn Văn Phương, hầu hết những người còn lại đều không chốn nương thân sau khi mãn hạn tù. Lê Văn Minh thuê một căn gác xép rộng chừng 10 mét vuông với 4 người chen chúc nhau. Nguyễn Hoàng Sơn thì nay đây mai đó. Chị Lý Ngọc Hà làm thuê cho người ta và hàng đêm tá túc trong một cái chòi dột nát. Trần Hoàng Hải, Trần Hoàng Giang... đều không có nơi ở cố định. Người thì cha mẹ đã chết, người thì bị vợ con ruồng bỏ, bạn bè bà con họ hàng xa lánh, kỳ thị. Và nhà cầm quyền thì không ngừng sách nhiễu. Các anh Hà, Bình, Tuấn và một số anh em khác đã phải bỏ mạng trong nhà tù. Ba mươi tám phận đời chúng tôi cũng nổi trôi như nhiều phận đời khác, như thân phận quê hương này.

Bây giờ, dù đã 17 năm sau ngày chúng tôi bị bắt, một số anh em khác như Nguyễn Thanh Vân, Sơn Nguyễn Thanh Điền, Lê Kim Hùng, Văn Ngọc Hiếu, Trần Quang Thái... vẫn tiếp tục phải ở lại chốn ngục tù.

Anh Phương tâm sự với tôi, anh muốn nhiều người biết đến những tù nhân vẫn còn đang bị giam cầm. Ước muốn riêng cho mình là anh có đủ khả năng đi khám và chữa bệnh.

“Đơn giản thế thôi nhưng chắc cũng khó lắm, Tú ạ!”. Anh nói với tôi qua điện thoại bằng giọng buồn buồn.

Trước khi cúp máy, Nguyễn Văn Phương không quên gửi lời chúc mừng tôi mới thành hôn. Vâng, tôi mới lấy vợ 3 hôm trước: Phạm Thanh Nghiên vợ tôi, cũng từng chịu 4 năm tù. Nhưng dù sao, chúng tôi vẫn là những người tù may mắn trong hàng vạn tù nhân chính trị trên đất nước này.

21.04.2016

Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc và bí thư Đinh La Thăng thị uy lộn chỗ

Mẹ Nấm (Danlambao) -Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc sáng 21/4/2016 có chỉ đạo Chủ tịch UBND TP HCM đề nghị cơ quan chức năng dừng ngay việc khởi tố vụ án hình sự chủ quán “Xin Chào” do chậm đăng ký kinh doanh; làm rõ trách nhiệm liên quan.

Trước đó, ngày 20/4/2016, Bí thư Thành phố HCM, ông Đinh La Thăng cũng giao cho Văn phòng Thành ủy TP HCM truyền đạt ý kiến chỉ đạo của Bí thư đề nghị Công an TP.HCM, VKSND TPHCM khẩn trương làm rõ vụ chủ quán phở bị khởi tố.

Với góc nhìn của cá nhân tôi, đây là kiểu thị uy, ghi điểm lộn chỗ của những người đứng đầu cơ quan hành pháp.

Trong vụ án đã khởi tố liên quan đến ông Nguyễn Văn Tấn (chủ quán cà phê Xin Chào) bị Công an huyện Bình Chánh xử phạt hành chính liên tiếp hai lần vào ngày 13/08/2015 và ngày 10/09/2015 với tổng cộng 5 lỗi vi phạm từ chậm đăng ký kinh doanh đến vệ sinh an toàn thực phẩm, thẩm quyền không còn liên quan đến cơ quan hành pháp nữa.

Với việc chỉ đạo cơ quan tư pháp (cụ thể là Tòa án nhân dân huyện Bình Chánh) dừng ngay một vụ án đã khởi tố một cách công khai trên phương tiên truyền thông, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã tái khẳng định nguyên tắc dân chủ tập trung của đảng Cộng sản là bất di bất dịch.

Tam quyền phân lập là khái niệm không hề tồn tại trong hệ thống pháp luật của Việt Nam.

Có thể trên cương vị mới, cả tân thủ tướng lẫn tân bí thư TpHCM đều mong muốn xây dựng được hình ảnh, tạo ra ảnh hưởng chính trị với người dân.

Rất tiếc là cách thể hiện này không đúng!

Chúng ta đang sống ở thời đại văn minh, sống trong một xã hội mà ngày ngày truyền thông kêu gọi thượng tôn pháp luật.

Vì thế người dân cần được bảo vệ bởi một hệ thống luật pháp công chính, minh bạch rõ ràng, chứ không phải kiểu thị uy lấy điểm trên truyền thông như anh hùng Lương Sơn Bạc.



______________________________________

Tham khảo:

Nhật Bản và Trung Quốc: một rừng, hai cọp tại châu Á

Ls Nguyễn Văn Thân (Danlambao) - Ngày 10/4 vừa qua, ngoại trưởng của các nước G7 đã nhóm họp tại Hiroshima tạo điều kiện cho Ngoại Trưởng Hoa Kỳ John Kerry tham gia lễ đặt vòng hoa tưởng niệm 140,000 nạn nhân bỏ mạng sau cuộc đánh bom nguyên tử ngã 6/8/1945 theo lệnh của Tổng Thống Harry Truman để chấm dứt chiến tranh ở châu Á. Mục đích của Hội Nghị Ngoại Trưởng là chuẩn bị cho Hội Nghị Thượng đỉnh G7 sẽ được tổ chức vào ngày 26-27 tháng 5 sắp tới tại Ise-Shima, một trung tâm nghỉ mát ven biển gần thành phố Osaka. Lãnh tụ của các nước có nền kinh tế công nghiệp tân tiến gồm có Tổng Thống Obama (Mỹ), Thủ Tướng David Cameron (Anh), Thủ Tướng Angela Merkel (Đức), Tổng Thống Francois Holland (Pháp), Thủ Tướng Mateo Renzi (Ý), và Thủ Tướng Justin Trudeau (Canada) sẽ có mặt tham dự. Thủ Tướng Shinzo Abe của Nhật sẽ chủ trì Hội Nghị. Chủ Tịch Liên Âu Donald Tusk và Chủ Tịch Ủy Ban châu Âu Jean-Claude Junker cũng được mời tham dự. Hai vị khách đặc biệt khác của Hội Nghị là Tổng Thống Maithripala Sirisena của Bangladesh và Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc của Việt Nam.

Bản Tuyên Bố chung của các Bộ Trưởng Ngoại Giao đưa ra vào ngày 11/4 có hai điểm chính về mặt an ninh quốc tế. Thứ nhất, G7 kêu gọi và thúc đẩy thế giới tiến tới một tương lai phi vũ khí nguyên tử. Thứ hai liên quan tới tranh chấp tại Biển Đông và Biển Hoa Đông, G7 kêu gọi các bên can dự tôn trọng quyền tự do lưu thông hàng hải và hàng không theo luật quốc tế và phản đối mạnh mẽ "mọi hành động ép buộc, đe dọa, khiêu khích đơn phương làm thay đổi hiện trạng và leo thang cẳng thẳng tại Biển Đông và Biển Hoa Đông" cũng như yêu cầu các bên liên can giải quyết tranh chấp bằng biện pháp hòa bình theo luật quốc tế gồm có việc sử dụng Tòa án Trọng tài dưới Công Ước Liên Hiệp Quốc về Luật Biển.

Tuy không nêu đích danh nhưng ai cũng biết Trung Quốc là đối tượng của Bản Tuyên Bố. Do đó, Trung Quốc đã giận dữ triệu tập đại sứ các nước G7 để bày tỏ thái độ phản đối Bản Tuyên Bố này. Thật ra trước khi nhóm ngoại trưởng G7 nhóm họp, Trung Quốc đã yêu cầu Nhật Bản trong vai trò nước chủ nhà cùng với một số thành viên G7 khác không đặt Biển Đông và Biển Hoa Đông trong chương trình nghị sự. Nhưng Nhật Bản cho rằng đó là một đòi hỏi vô lý vì rõ ràng những hành động hung hăng quân sự hóa của Trung Quốc là mối đe dọa an ninh, hòa bình trong khu vực châu Á - Thái Bình Dương. Quyết định đưa vấn đề cũng như thuyết phục các ngoại trưởng G7 ra tuyên bố chung cho thấy quan hệ Trung - Nhật dưới sự lãnh đạo của Thủ Tướng Abe đang bước sang một khúc rẽ quan trọng và quyết liệt.

Sau khi Đệ Nhị Thế Chiến kết thúc và Nhật bị giải giáp dưới quyền của Tướng Macathur, Nhật đóng lại một chương sử đầy tác hại và đau thương của chế độ quân phiệt sẵn sàng sử dụng chiến tranh để bành trướng chủ quyền. Tiến trình dân chủ hóa của Nhật bắt đầu bằng bản Hiến Pháp hòa bình 1946 (có hiệu lực từ ngày 3/5/1947). Điều 9 Hiến Pháp ghi rõ là "nhân dân Nhật Bản mãi mãi từ bỏ: (1) sử dụng chiến tranh như là một hình thức chủ quyền của dân tộc và (2) đe dọa hoặc sử dụng vũ lực để giải quyết tranh chấp quốc tế". Bên cạnh đó, Nhật cũng ký hiệp ước hòa bình do 48 nước Đồng Minh đề ra tại Hội Nghị San Francisco vào ngày 8/9/1951, cam kết từ bỏ chiến tranh và sử dụng vũ lực trong tranh chấp quốc tế cũng như từ bỏ chủ quyền đối với Đài Loan, quần đảo Bành Hồ, quần đảo Kurils và Nam Sakhalin.

Dưới sự bảo hộ của Hoa Kỳ, Nhật Bản tái cấu trúc hệ thống quốc phòng và thành lập lực lượng phòng vệ Nhật Bản gồm có lục quân, hải quân và không quân có nhiệm vụ "bảo vệ hòa bình và nền độc lập quốc gia trước cuộc xâm lược trực tiếp hoặc gián tiếp". Một đặc điểm của hệ thống phòng vệ mới này là tính dân sự chẳng hạn như Bộ Quốc phòng được gọi là Cục Phòng vệ và mọi nhân sự của Lực Lượng Phòng Vệ đều được coi là dân sự phục vụ dưới sự lãnh đạo của các quan chức dân sự trong Cục Phòng Vệ. Không có tòa án quân sự hoặc luật bí mật quân sự và mọi bị cáo trong Lực Lượng Phòng Vệ đều được xét xử bởi các tòa án dân sự.

Hiệp Định An ninh Nhật - Mỹ được ký vào năm 1960 ấn định trách nhiệm của Lực Lượng Phòng Vệ là bảo vệ an ninh nội địa còn Hoa Kỳ bảo vệ Nhật khi có cuộc tấn công từ bên ngoài. Hiệp Định này cho phép Nhật tập trung mọi nguồn lực vào việc phát triển kinh tế và sau 4 thập niên, GDP mỗi đầu người tăng vọt nhanh chóng từ 200 Mỹ kim năm 1955 lên 7,300 vào năm 1978, 15,800 vào năm 1987 và 27,000 vào năm 1990. Tuy nhiên, kinh tế Nhật Bản gặp nhiều khó khăn và suy thoái trong hai thập niên qua và GDP mỗi đầu người đã giảm từ 46,679 vào năm 2012 xuống 38,633 năm 2013 và 36,194 trong năm 2014 theo thống kê của Ngân Hàng Thế Giới.

Sau khi Chiến tranh Lạnh kết thúc cùng với sự sụp đổ của Liên Bang Xô Viết vào cuối năm 1991, một trật tự thế giới mới được hình thành và Hoa Kỳ trở thành siêu cường quốc đứng đầu thế giới. Nhật Bản trở thành cường quốc kinh tế đứng thứ hai. Năm 1992, Nhật thông qua các đạo luật cho phép Lực Lượng Phòng Vệ được hoạt động tại nước ngoài để thi hành nhiệm vụ của Liên Hiệp Quốc và sau đó gửi quân gìn giữ hòa bình tới các quốc gia như Cambodia, Mozambique, Rwanda và Đông Timor. Năm 1997, trong bản hướng dẫn hợp tác an ninh Hoa Kỳ - Nhật Bản, Nhật đồng ý cung cấp các hỗ trợ hậu cần và phi tác chiến khác cho các hoạt động của quân sự của Hoa Kỳ trong "những khu vực xung quanh Nhật Bản". Điều này gây lo ngại cho Bắc Kinh vì có thể ảnh hưởng tới cục diện nếu có sự xung đột giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ trong trường hợp Trung Quốc tấn công Đài Loan. Năm 1998, Bình Nhưỡng cho phóng một tên lửa đạn đạo qua đảo Honshu nhắc nhở Nhật Bản về mối đe dọa của Bắc Hàn.

Quan hệ Trung - Nhật

Không có sự xung đột nào giữa Trung Quốc và Nhật Bản cho đến giữa thế kỷ 19 nhưng từ 1850 tới 1945 thì lịch sử ghi nhận Trung Quốc là nạn nhân thảm hại nhất của chủ nghĩa phát-xít Nhật. Chiến tranh Nhật - Thanh diễn ra từ 1/8/1894 tới 17/4/1895 đánh dấu sự suy tàn của nhà Thanh. Kết quả là nhà Thanh nhượng quyền bảo hộ Triều Tiên và bồi thường chiến phí cho Nhật trị giá khoảng 340 triệu lạng bạc tương đương với 6 lần tổng thu ngân sách của Nhật Bản. Năm 1915, Nhật đưa ra 21 yêu sách ép buộc Trung Quốc công nhận quyền lợi chính trị và thương mại của Nhật tại Trung Quốc. Năm 1931, Nhật sử dụng sự kiện Phụng Thiên (Mukden Incident) cho nổ đường rầy xe lửa do Nhật làm chủ gần Phụng Thiên để lấy cớ xâm lược Mãn Châu. Năm 1937, Nhật tiến quân xâm lược Trung Quốc và chiếm được Thủ Đô Nam Kinh đẩy lùi quân Trung Quốc về Trùng Khánh. Trong vòng 6 tuần sau khi Nam Kinh thất thủ, quân Nhật sát hại khoảng từ 40,000 - 300,000 binh sĩ và thường dân cũng như hãm hiếp hơn 20,000 phụ nữ Trung Quốc. Cuộc tàn sát Nam Kinh là một trở ngại lớn trong việc hàn gắn bang giao Trung - Nhật và Trung Quốc vẫn cho rằng Nhật chưa bao giờ thành khẩn nhận lỗi về tội ác chiến tranh đối với nhân dân Trung Quốc của quân đội Thiên Hoàng, đặc biệt là khi các vị thủ tướng Nhật tiếp tục viếng đền Yusakuni trong đó có thờ một số tội phạm chiến tranh Đệ Nhị Thế Chiến.

Sau chuyến viếng thăm Trung Quốc của Tổng Thống Nixon vào tháng 2 năm 1972, Trung Quốc và Nhật Bản nối lại quan hệ ngoại giao vào ngày 29/9/1972. Nhật bắt đầu viện trợ và đổ tiền đầu tư vào Trung Quốc cũng như thúc đẩy Trung Quốc hội nhập vào cộng đồng quốc tế. Sau biến cố Thiên An Môn 1989 khi cả ngàn sinh viên bị sát hại và Trung Quốc bị thế giới lên án và cấm vận, Nhật giúp Trung Quốc phục hồi và gia nhập Tổ Chức Thương Mại Thế Giới vào năm 2001. Có thể nói là nhờ vào viện trợ và kỹ thuật của Nhật mà Trung Quốc có điều kiện phát triển kinh tế nhanh chóng trong 3 thập niên qua. Chính sách của Nhật trong giai đoạn này là hỗ trợ Trung Quốc phát triển cũng như tìm cách trói buộc kinh tế và vận mệnh của Trung Quốc với Nhật Bản với hy vọng là từ đó chính sách ngoại giao của Trung Quốc sẽ thân thiện và có lợi cho Nhật. Có lẽ đây cũng là một cách nói xin lỗi của người Nhật đối với Trung Quốc thay vì phải thốt ra những lời mà họ cho rằng có thể mang tính nhục mạ đối với thế hệ tiền bối quân phiệt của họ.

Có hai sự kiện biến đổi bản chất quan hệ Trung-Nhật trong năm 2010. GDP của Trung Quốc vượt qua Nhật và chiếm hàng thứ hai sau Mỹ. Vào tháng 9 năm 2010, một chiếc tàu đánh cá của Trung Quốc đâm vào tàu tuần duyên Nhật Bản gần đảo Sensaku và nguyên đoàn thủy thủ Trung Quốc bị bắt giam 20 ngày. Trung Quốc giận dữ triệu tập Đại Sứ Nhật và nhiều lần yêu cầu Nhật phải xin lỗi. Sau đó, Trung Quốc ngăn cản tàu chở về Nhật đất hiếm (Trung Quốc chiếm giữ 95% thị trường cung cấp) là thứ nguyên tố kim loại cần thiết cho việc sản xuất sản phẩm công nghệ cao. Thay vì nhẹ nhàng giải quyết vấn đề thì hai Ngoại Trưởng Trung-Nhật lại đấu khẩu công khai với nhau dẫn đến vài cuộc biểu tình của các nhóm thiên hữu của Nhật trước Lãnh Sự Quán Trung Quốc tại Fukuoka và Nagasaki. Ngược lại, hàng loạt các cuộc biểu tình phản đối Nhật diễn ra dưới đất và trên mạng tại Trung Quốc. Cuộc biểu tình tại Thành Đô có hơn 30,000 người Trung Quốc tham dự.

Trong tháng 8 và 9 năm 2012, Thị Trưởng Tokyo Shintaro Ishihara (một chính khách thiên hữu) có ý định mua lại 3 hòn đảo Senkaku từ một gia đình người Nhật. Lo ngại là sự việc này sẽ làm xấu đi quan hệ với Trung Quốc, chính phủ Nhật quyết định quốc hữu hóa quần đảo này. Nhưng kết quả lại trái ngược vì Trung Quốc tức tối cho rằng Nhật cố ý khiêu khích. Hàng trăm cửa tiệm, nhà hàng và Lãnh Sự Quán Nhật tại Trung Quốc bị đập phá trong suốt tháng 9 năm 2012.

Tình hình căng thẳng leo thang cho tới tháng 12 năm 2012 khi 8 chiến đấu cơ F15 của Nhật phải ngăn chận phi cơ trinh sát của Trung Quốc bay qua Senkaku. Sự việc này lập lại vào ngày 11/1/2013. Cũng trong tháng 1, 2013, Bộ Trưởng Quốc Phòng Nhật Itsunori Onodera báo cáo là tàu chiến Trung Quốc đã hướng radar nhắm bắn vào tàu Nhật. Bộ Ngoại Giao Trung Quốc phản bác lại và cho là Nhật cố tình "bôi nhọ" Trung Quốc. Ngày 16/3/2013, Trung Quốc công bố Bạch Thư nêu đích danh Nhật Bản là thủ phạm gây rối tại Senkaku. Ngày hôm sau, Trung Quốc đưa tàu khu trục Lan Châu và tàu tuần dương Hành Thủy vào gần vùng biển Senkaku. Nhật đáp trả bằng cách vào ngày 21/4/2013, thành viên nội các của Thủ Tướng Abe tới viếng đền Yasukuni. Ngày 23/4/2013, 170 Dân biểu Quốc Hội Nhật đặt chân lên Senkaku gửi một thông điệp cứng rắn đến Trung Quốc là Nhật khẳng định chủ quyền đối với quần đảo này.

Ngày 23/11/2013, Trung Quốc công bố thành lập vùng nhận dạng phòng không trong Biển Hoa Đông bao trùm lên cả quần đảo Senkaku. Hoa Kỳ lập tức thách đố tuyên bố này bằng cách cho hai máy bay ném bom B52 bay qua mà không báo trước cho Bắc Kinh. Nhật và Hàn Quốc cũng đưa máy bay bay qua sau Mỹ. Vào ngày 6/12/2013, Quốc Hội Nhật thông qua nghị quyết yêu cầu Trung Quốc rút lại tuyên bố này. Trong chuyến công du châu Á vào tháng 4 năm 2014, Tổng Thống Obama xác nhận Hiệp Ước An Ninh Nhật Mỹ áp dụng cho quần đảo Senkaku. Tuy vậy, Trung Quốc vẫn ngang nhiên tiếp tục đưa máy bay trinh sát vào gần vùng biển xung quanh Senkaku.

Trong tháng 9 năm 2015, Quốc Hội Nhật Bản thông qua Đạo Luật An Ninh Quốc Gia cho phép Nhật sử dụng quyền phòng thủ tập thể và gửi quân tham chiến ở nước ngoài. Sự kiện này đánh dấu một chu kỳ lịch sử chiến tranh và hòa bình để Nhật trở thành quốc gia có hệ thống quốc phòng bình thường như các nước khác trên thế giới.

Nguyên nhân chính của sự thay đổi cốt lõi này rõ ràng là do sự trỗi dậy "hung hăng" của Trung Quốc đã đánh thức tinh thần võ sĩ đạo yên giấc từ năm 1945. Tuyên Bố của các Ngoại Trưởng G7 cũng nằm trong bối cảnh đó và lót đường cho Bản Tuyên bố của nguyên thủ G7 trong tháng 5 sắp tới. Phán quyết của Tòa Trọng Tài cho vụ kiện "Đường Lưỡi bò" của Phi Luật Tân dự đoán sẽ được ban hành trong tháng 6. Cả Trung Quốc lẫn Nhật Bản đều đã tiến hành những bước xoay trục trong quan hệ ngoại giao không thể nào quay đầu trở lại. Tình hình an ninh tại châu Á - Thái Bình Dương trong những ngày tháng sắp tới một phần lớn sẽ phụ thuộc vào thái độ của hai con cọp này có thể được xem nếu không là kẻ thù truyền kiếp thì cũng là đối thủ truyền kỳ. Nhưng có một sự khác biệt rất lớn giữa hai nước. Nhật Bản đã chọn một thể chế dân chủ, đa nguyên, đa đảng, văn minh, tiến bộ và nhân bản và chính người dân Nhật Bản sẽ không bao giờ cho phép chính quyền của họ quay đầu lại với quá khứ quân phiệt đen tối sẵn sàng dùng vũ lực để bành trướng chủ quyền. Trong khi đó Trung Quốc vẫn đi theo con đường cộng sản, độc tài, độc quyền, lỗi thời, bao cấp và tàn bạo và cho dù có muốn đi nữa thì người dân Trung Quốc cũng không thể nào ngăn cản được dã tâm tranh bá đồ vương mà Đảng Cộng Sản Trung Quốc đang theo đuổi với một tương lai chết chóc đầy thảm khốc. Việt Nam cũng chọn đi theo con đường của Trung Quốc và hậu quả là gì? 40 năm sau chiến tranh, GDP mỗi đầu người của Nhật tăng từ 200 Mỹ kim vào năm 1955 lên gần 11,465 Mỹ kim trong năm 1985 so với Việt Nam là 239 Mỹ kim trong năm 1985 và 2,052 vào năm 2015. Đó chỉ là về mặt kinh tế còn chưa kể văn hóa, giáo dục, xã hội và nhất là tinh thần yêu nước biết quan tâm đến tương lai, vận mệnh và chủ quyền lãnh thổ và lãnh hải của dân tộc ngày càng suy đồi và tuột dốc. Nếu không cấp bách thay đổi thể chế chính trị thì không bao lâu nữa Việt Nam cũng sẽ mất luôn chủ quyền ở Trường Sa vào tay Trung Quốc. 

21.04.2016

10 điều cấm sinh viên - mấy điều tha cho đảng?

Phạm Trần (Danlambao) - Vào ngày 5 tháng 4 năm 2016, Bộ Giáo dục và Đào tạo (GD&ĐT) Việt Nam đã công bố 10 Điều cấm sinh viên không được làm trong nhà trường và ngoài xã hội. Nếu vi phạm, họ sẽ bị phạt qua 4 giai đoạn từ “Khiển trách” đến “Cảnh cáo”, qua mức nặng hơn là “Đình chỉ học tập có thời hạn” , sau cùng là “Buộc thôi học”.

Nếu những điều cấm cản này chỉ tập trung vào đạo đức, công dân giáo dục, thuần phong mỹ tục và việc học hành của sinh viên thì không sao. Nhưng khi Bộ GD&ĐT đem các quyền con người của công dân được Hiến pháp công nhận vào cuộc trắc nghiệm lòng trung thành với đảng, nhà nước để xâm phạm quyền tự do tư tưởng thì Bộ này là tay sai của Ban Tuyên giáo và là cánh tay nối dài của Bộ Công an.

Chi tiết 10 Điều cấm sinh viên được viết trong Thông tư số 10/2016/TT, về “Quy chế công tác sinh viên đối với chương trình đào tạo Đại học hệ Chính quy”, công bố ngày 05 tháng 04 năm 2016.

(Đại học hệ Chính quy được đào tạo tập trung dành cho các thí sinh đạt kết quả tốt nhất ở các kỳ thi tuyển sinh chính thức hằng năm của các trường đại học trên toàn quốc).

Trước hết, sinh viên phải: "Chấp hành chủ trương, đường lối của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, Điều lệ trường đại học và các quy chế, nội quy của cơ sở giáo dục đại học.”“Tham gia hoạt động trong tổ chức Đảng Cộng sản Việt Nam, Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh, Hội Sinh viên Việt Nam v.v…”

Nội dung cấm

Trong số 10 Điều cấm, những điều quan trọng gồm:

1). Tổ chức hoặc tham gia tụ tập đông người, biểu tình, khiếu kiện trái pháp luật; tham gia tệ nạn xã hội. gây rối an ninh, trật tự an toàn trong cơ sở giáo dục đại học hoặc ngoài xã hội.

Việc quyết định để cấu thành tội phạm khi tham gia “tụ tập đông người, biểu tình, khiếu kiện” không thuộc quyền Bộ GD&ĐT nên khi Bộ này tự ý quyết đoán “trái pháp luật” đối với hành động của sinh viên là giẫm lên Bộ Tư pháp.

Hơn nữa quyền biểu tình đã được Hiến pháp quy định tại Điều 25: "Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình. Việc thực hiện các quyền này do pháp luật quy định."

Chỉ tiếc rằng Bộ Chính trị đảng Cộng sản Việt Nam chưa cho phép Dự Luật biểu tình của Bộ Công an được trình ra Quốc hội vì sợ đảng lâm nguy nên đã tìm mọi cách trì hoãn. Vì vậy khi chưa có luật thì Bộ Giáo dục không thể quy trách sinh viên đã làm trái luật.

Hơn nữa nhóm chữ "gây rối an ninh, trật tự an toàn” đã được lực lượng Công an sử dụng tối đa để đàn áp người dân đi khiếu kiện đòi công bằng hay tham gia các cuộc biểu tình chống Trung quốc xâm lược trong mấy năm qua. Khi Bộ GD&ĐT lạm dụng nhóm chữ này để chống sinh viên cả trong nhà trường và ngoài xã hội là Bộ này đã “Công an hóa học đường” để ngăn cấm không cho sinh viên tham gia chống Trung Quốc khi cần thiết.

2). Sản xuất, buôn bán, vận chuyển, phát tán, tàng trữ, sử dụng hoặc lôi kéo người khác sử dụng vũ khí, chất nổ. các chất ma túy, các loại dược phẩm, hóa chất cấm sử dụng; các tài liệu, ấn phẩm, thông tin phản động, đồi trụy và các tài liệu cấm khác theo quy định của Nhà nước; tổ chức, tham gia, truyền bá các hoạt động mê tín dị đoan, các hoạt động tôn giáo trong cơ sở giáo dục đại học và các hành vi vi phạm đạo đức khác.

Đã có ai trong Bộ GD&ĐT định nghĩa được nội dung thế nào là “phản động” chưa, hay phải nhờ đến Ban Tuyên giáo của đảng chỉ đường vẽ lối? Nếu chỉ sợ bóng sợ gió, nhìn gà tưởng cáo để quy chụp quyền được thông tin của dân thì ngành giáo dục đã biến thành Ban an ninh Chính trị nội bộ đảng hay Tổng cục Chính trị Quân đội.

3). Thành lập. tham gia các hoạt động mang tính chất chính trị trái pháp luật; tổ chức, tham gia các hoạt động tập thể mang danh nghĩa cơ sở giáo dục đại học khi chưa được Thủ trưởng cơ sở giáo dục đại học cho phép.

Một lần nữa, “mang tính chất chính trị” là như thế nào? Điều mơ hồ và võ đoán tùy tiện này đã vi phạm khoản 2, Điều 14 Hiến pháp năm 2013, theo đó: "Quyền con người, quyền công dân chỉ có thể bị hạn chế theo quy định của luật trong trường hợp cần thiết vì lý do quốc phòng, an ninh quốc gia, trật tự, an toàn xã hội, đạo đức xã hội, sức khỏe của cộng đồng.”

Vì vậy, nếu chưa làm sáng tỏ được thế nào là “mang tính chất chính trị” thì mọi quyết định liên quan đến hoạt động của sinh viên đều vi Hiến.

4. Đăng tải, bình luận, chia sẻ bài viết, hình ảnh có nội dung dung tục, bạo lực, đồi trụy, “xâm phạm an ninh quốc gia, chống phá Đảng và Nhà nước, xuyên tạc, vu khống, xúc phạm uy tín của tổ chức, danh dự và nhân phẩm của cá nhân trên mạng Internet.”

Thêm lần nữa, nhóm chữ “xâm phạm an ninh quốc gia, chống phá Đảng và Nhà nước, xuyên tạc, vu khống, xúc phạm uy tín của tổ chức, danh dự và nhân phẩm của cá nhân trên mạng Internet” đã bị Bộ GD&ĐT lạm dụng, tự chế ra để ngăn chặn và kìm kẹp tư tưởng của sinh viên.

Khi nêu ra lý do “xâm phạm an ninh quốc gia, chống phá Đảng và Nhà nước…” là Bộ GD&ĐT muốn kiểm soát chặt chẽ sinh viên và không để họ lọt ra ngoài vòng cương tỏa của đảng.

Nhưng hành động như thế nào thì một sinh viên bị coi là xâm phạm an ninh quốc gia, chống phá Đảng và Nhà nước…? Từ xưa đến nay, Công an đã bắt giam nhiều người bị cáo buộc “xâm phạm an ninh quốc gia” mà không cần có bằng chứng để buộc tội họ.

Ngoài ra sinh viên cũng không được “Tổ chức hoặc tham gia các hoạt động vi phạm pháp luật khác” là quyết định mơ hồ, không căn cứ vào bất cứ Luật lệ nào.

Hình phạt

Vậy nếu sinh viên vi phạm những cấm cản vô lý của Bộ GD&ĐT thì hình phạt sẽ thế nào?

Theo Quy định mới thì tùy theo số lần, tính chất và mức độ nghiêm trọng, các hình phạt được xếp qua 4 giai đoạn:

a) Khiển trách: áp dụng đối với sinh viên có hành vi vi phạm lần đầu nhưng ở mức độ nhẹ;

b) Cảnh cáo: áp dụng đối với sinh viên đã bị khiển trách mà tái phạm hoặc vi phạm ở mức độ nhẹ nhưng hành vi vi phạm có tính chất thường xuyên hoặc mới vi phạm lần đầu nhưng mức độ tương đối nghiêm trọng;

Nhưng thế nào là “tương đối nghiêm trọng” và căn cứ vào đâu, luật lệ nào để xác định “tương đối” hay “không tương đối”?

Tiếp theo còn có 2 hình phạt:

c) Đình chỉ học tập có thời hạn: áp dụng đối với những sinh viên đang trong thời gian bị cảnh cáo mà vẫn vi phạm kỷ luật hoặc vi phạm nghiêm trọng các hành vi sinh viên không được làm; sinh viên vi phạm pháp luật bị xử phạt tù nhưng cho hưởng án treo. Tùy từng trường hợp cụ thể, Thủ trưởng cơ sở giáo dục đại học căn cứ vào quy chế đào tạo để quyết định thời hạn đình chỉ học tập theo các mức: đình chỉ một học kỳ, đình chỉ một năm học hoặc đình chỉ theo thời gian sinh viên bị xử phạt tù nhưng cho hưởng án treo.

d) Buộc thôi học: áp dụng đối với sinh viên đang trong thời gian bị đình chỉ học tập mà vẫn tiếp tục vi phạm kỷ luật hoặc vi phạm lần đầu nhưng có tính chất và mức độ vi phạm đặc biệt nghiêm trọng, gây ảnh hưởng xấu đến cơ sở giáo dục đại học và xã hội; vi phạm pháp luật bị xử phạt tù giam.

Quy định mới đã gặp phản ứng dữ dội của sinh viên.

Báo An Ninh Thủ đô viết ngày 19/04/2016: "Ngay lập tức, phản ứng đầu tiên của không ít bạn trẻ thắc mắc vì sao lại phải đưa ra một quy định chẳng khác nào kiểm soát, can thiệp quyền tự do phát ngôn của sinh viên? Nhiều sinh viên hiểu đơn giản là trên trang Facebook của mình, việc tự do viết bình luận, chia sẻ thông tin, hình ảnh mình thích hoặc không thích là điều mà nhà trường, thậm chí bố mẹ cũng không có quyền ngăn cấm.”

Một sinh viên Đại Học Kiến trúc chia sẻ với tờ báo này: "Nếu như nói trực tiếp không ai nghe thì chúng em còn có mạng xã hội để giãi bày suy nghĩ cá nhân của mình. Bây giờ lại cấm không được nói trái chiều thì chẳng nhẽ trước hành động không đúng vẫn chỉ được nói xuôi chiều, chỉ khen, không chê?”.

Tuy nhiên những biện pháp trừng phạt sinh viên đã được áp dụng từ năm 2007 mà không đem lại kết qủa. Báo An ninh Thủ đô viết tiết: "Việc hạ hạnh kiểm, buộc thôi học có thời hạn, yêu cầu chuyển trường… đã từng được các trường phổ thông, đại học áp dụng khi phát hiện sinh viên, học sinh, thậm chí là phụ huynh “nói xấu” nhà trường. Điều này vẫn gây ra những phản ứng trái chiều, bên ủng hộ, bên cho là thiếu cơ sở xử lý.”

19 điều cấm đảng viên

Vì vậy, nếu Sinh viên chỉ bị cấm làm 10 Điều mà chưa biết có làm nổi hay không thì mọi người cũng đừng quên từ năm 2011, sau khi ông Nguyễn Phú Trọng “lên ngôi” Tổng Bí thư đảng khóa XI, Ban Chấp hành Trung ương đã công bố 19 Điều cấm đảng viên không được làm.

Đến nay, 5 năm sau, một số đông đảng viên, kể cả cấp Lãnh đạo vẫn trơ ra như đá và coi trời bằng vung mặc cho Tham nhũng tiếp tục sống vinh quang và êm ấm để sinh sôi nẩy nở trong rất nhiều tầng lớp cán bộ, đảng viên. Nghị quyết Trung ương 4 "Một số vấn đề cấp bách về xây dựng Đảng hiện nay" đã thành gỗ mục cho sâu mối mọt ẩn náu.

Tình trạng trên bảo dưới không nghe, chạy chức, chạy quyền, chạy bằng, chạy chỗ làm ngồi mát ăn bát vàng, lao động tiền nhiều không lấm tay cho đến nói nhiều làm ít hay đánh trống bỏ dùi đã thành một nếp sống mới trong hệ thống cầm quyền từ Lập pháp sang Hành pháp và Tư pháp.

Thậm chí tình trạng “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong hàng ngũ đảng cũng đã thăng hoa. Các “nhóm lợi ích” đã được tổ chức theo mô hình băng đảng để rút ruột ngân sách, dự án kinh tế, xây dựng và móc túi dân.

Có người ở cấp cao chỉ nhăm nhe bỏ đảng chạy lấy người cho cả con cái, dòng họ khi có dịp. Tình trạng gửi con ra nước ngoải du học để chuyển tài sản không còn là chuyện làm kín hay hiếm hoi trong thời đại ngày nay.

Tất cả những thứ “trăm hoa đua nở” này đã diễn ra giữa ban ngày nhưng nhiệm vụ bảo vệ lãnh thổ, bảo vệ mạng sống ngư dân và chủ quyền đang bị Trung Quốc hung hăng toan chiếm từ đất liền ra Biển Đông lại ít thấy nhà nước quan tâm bằng hành động.

Vậy Quy định số 47-QĐ/TW về “những điều đảng viên không được làm” đã nói gì ?

Hãy đọc cho đỡ nhớ 19 Điều đảng cấm:

1 - Nói, làm trái hoặc không thực hiện Cương lĩnh Chính trị, Điều lệ Đảng, nghị quyết, chỉ thị, quy định, quyết định, kết luận của Đảng; làm những việc mà pháp luật không cho phép.

2 - Cung cấp, để lộ, làm mất hoặc viết bài, đăng những thông tin, tài liệu bí mật của Đảng và Nhà nước hoặc những việc chưa được phép công bố…

3 - Viết bài, cho đăng tải tin, bài sai sự thật, vu cáo, bịa đặt hoặc quy kết về tội danh, mức án trước khi xét xử, không đăng tải ý kiến phản hồi, cải chính theo quy định…

4 - Tổ chức, xúi giục, tham gia các hoạt động bè phái, chia rẽ, cục bộ gây mất đoàn kết nội bộ. Đe dọa, trù dập, trả thù người tố cáo, phê bình, góp ý…

5 - Tố cáo mang tính bịa đặt; viết đơn tố cáo giấu tên, mạo tên… Tổ chức, tham gia kích động, xúi giục, mua chuộc, cưỡng ép người khác khiếu nại, tố cáo.

6 - Tổ chức, tham gia các hội trái quy định của pháp luật; biểu tình, tập trung đông người gây mất an ninh, trật tự.

7 - Đảng viên tự ứng cử, nhận đề cử và đề cử các chức danh của tổ chức Nhà nước, Mặt trận Tổ quốc, các tổ chức chính trị - xã hội khi chưa được tổ chức Đảng có thẩm quyền cho phép.

8 - Quan liêu, thiếu trách nhiệm, bao che, báo cáo sai sự thật, lạm quyền, nhũng nhiễu khi thực hiện nhiệm vụ… Thiếu trách nhiệm để cơ quan, đơn vị, địa phương do mình trực tiếp phụ trách xảy ra tình trạng mất đoàn kết, tham nhũng, buôn lậu, lãng phí, thất thoát tài sản và các tiêu cực khác. Có hành vi để bố, mẹ, vợ (chồng), con, anh, chị, em ruột thực hiện các dự án, kinh doanh các ngành nghề thuộc lĩnh vực hoặc đơn vị do mình trực tiếp phụ trách trái quy định…

9 - Làm trái quy định trong những việc: quản lý nhà, đất, tài sản, vốn, tài chính của Đảng và Nhà nước; huy động vốn và cho vay vốn tín dụng; thẩm định, phê duyệt, đấu thầu dự án…

10 - Can thiệp, tác động đến tổ chức, cá nhân để bản thân hoặc người khác được bổ nhiệm, đề cử, ứng cử, đi học, đi nước ngoài trái quy định…

11 - Chủ trì, tham mưu, đề xuất, tham gia ban hành các văn bản trái quy định. Tạo điều kiện hoặc có hành vi để bố, mẹ, vợ (chồng), con, anh, chị, em ruột lợi dụng chức vụ, vị trí công tác của mình nhằm trục lợi.

12 - Đưa, nhận, môi giới hối lộ; môi giới làm thủ tục hành chính hoặc lợi dụng vị trí công tác để môi giới hưởng thù lao dưới mọi hình thức trái quy định. Đưa, nhận hoa hồng hoặc môi giới đưa, nhận hoa hồng trái quy định.

13 - Báo cáo, lập hồ sơ, kê khai lý lịch, lịch sử bản thân không trung thực; kê khai tài sản, thu nhập không đúng quy định…

14 - Tổ chức du lịch, tặng quà, giải trí để lợi dụng người có trách nhiệm dẫn đến việc ban hành quyết định sai, có lợi riêng cho bản thân hoặc tổ chức, cơ quan, doanh nghiệp mà mình tham gia.

15 - Dùng công quỹ để thăm viếng, tiếp khách, tặng quà, xây dựng công trình, mua sắm trang thiết bị…

16 - Tự mình hoặc có hành vi để bố, mẹ, vợ (chồng), con, anh, chị, em ruột đi du lịch, tham quan, học tập, chữa bệnh ở trong nước hoặc ngoài nước bằng nguồn tài trợ của tổ chức trong nước hoặc tổ chức, cá nhân nước ngoài khi chưa được phép của cơ quan có thẩm quyền.

17 - Tổ chức, tham gia đánh bạc dưới mọi hình thức; cho vay trái quy định của pháp luật; sử dụng các chất ma túy; uống rượu, bia đến mức bê tha và các tệ nạn xã hội khác…

18 - Mê tín, hoạt động mê tín. Lập đền, miếu, nơi thờ tự của các tôn giáo trái phép; ủng hộ hoặc tham gia tôn giáo bất hợp pháp…

19 - Tổ chức việc cưới, việc tang, các ngày lễ, Tết, sinh nhật, kỷ niệm ngày cưới, mừng thọ, mừng nhà mới, lên chức, lên cấp, chuyển công tác xa hoa, lãng phí hoặc nhằm trục lợi.

Kê khai tài sản làm gì?

Đó là những điều đảng cấm đảng viên, nhưng tại sao Tham nhũng cứ thi đua vui chơi tung tăng trước nhà Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng từ 5 năm qua?

Hỏi cho vui vậy thôi chứ ông Trọng cũng đã có lần nhức nhối nói: "Sốt ruột, bức xúc lắm, không phải bây giờ mà mấy năm trước Đảng đã gọi đây là quốc nạn, giặc nội xâm, quyền lực lớn mà không kiểm soát dễ sinh hư hỏng, tham nhũng… Lãng phí cũng ghê gớm, có khi còn hơn tham nhũng, về thời gian, công sức, tiền bạc..."

Ông Trọng tâm sự đảng “phải chống nhiều thứ như lợi ích nhóm, cục bộ, suy thoái và cả tham nhũng nhỏ. "Cái gì cũng phải tiền, không tiền không trôi, như ngứa ghẻ phải gãi rất khó chịu". (ViệtNamNet, 27/09/2013) 

Bằng chứng Tham nhũng đang cười vào mũi đảng còn được chứng minh qua trò “kê khai tài sản” của các cấp Lãnh đạo, 8 năm sau có lệnh phải làm.

Ông Phạm Trọng Đạt, Cục trưởng Cục Chống tham nhũng - Thanh tra Chính phủ tuyên bố ngày 16/12/2015: “Kê khai tài sản đang là hình thức”

Báo trong nước viết: "Thống kê mới nhất của Thanh tra Chính phủ (TTCP) về kê khai tài sản từ năm 2007 đến 2014 cho biết đã có trên 5,55 triệu lượt kê khai, xác minh được 2.632 trường hợp...

Theo TTCP, nếu năm 2007, chỉ có hơn 313.000 người kê khai thì đến năm 2012, con số này là 642.000 người, năm 2014 tăng lên 1.019.956 người.

Tuy nhiên, số người sau kê khai bị phát hiện vi phạm, bị xử lý kỷ luật chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cụ thể, từ năm 2007-2014, chỉ có... 18 cán bộ bị xử lý kỷ luật vì kê khai không trung thực. Trong đó, năm 2009 kỷ luật 3 người, năm 2010 cao nhất với 9 người, còn lại năm 2013 và 2014 mỗi năm 3 người.” 

Ông Đạt, thừa nhận: “Giờ phát hiện đâu xử lý tới đó thôi chứ theo đúng thực tế và dư luận thì người ta nói hình thức cũng là có cơ sở. Kê khai đối tượng thì nhiều nhưng phát hiện kê khai không trung thực và xử lý vi phạm thì lại rất ít. Phát hiện đã ít rồi, lại phải căn cứ vào cơ chế, quy định pháp luật mới xử lý được”.

Theo người đứng đầu Cục Chống tham nhũng, nguyên nhân ít phát hiện và xử lý kê khai không trung thực là do kê khai tài sản, thu nhập dựa trên nguyên lý tự kê khai và tự chịu trách nhiệm trước pháp luật. Nếu không chịu kê khai, kê khai không trung thực thì đều có hình thức xử lý song quan trọng là có phát hiện được không. “Bây giờ, kê khai này cũng đang là hình thức, người ta cũng đang giấu các thứ cho nên khó phát hiện lắm!” 

Lý do kê khai đã thành hình thức vì có ai kiểm tra khai báo đâu! Thậm chí khai xong, giao cho Thủ trưởng cất vào hộc tủ, không ai thèm coi mà dân thì chỉ biết há miệng chờ sung rụng đâu dám đụng tới.

Ngay việc các ứng cử viên Quốc hội và Hội đồng Nhân dân sắp bầu vào ngày 22/05/2016 cũng đã phải khai tài sản mà có người nào trong Hội đồng Bầu cử Trung ương dám ngó tới xem thật, sai ra sao đâu?

Cử tri thì tất nhiên không được phép thắc mắc.

Như vậy, khi các đảng viên là bậc cha chú của sinh viên mà còn ma mãnh, che chở cho nhau đến thế thì có hy vọng gì Bộ GD&ĐT sẽ thành công với 10 điều cấm kỵ kia ?

Bởi vì nếu cấp lãnh đạo trong đảng, những kẻ có chức, có quyền và Đại biểu Quốc hội mà còn được tha trào cho nhau thì dân phải tiếp tục bị bóp cổ là điều đương nhiên. -/-

(04/016)


Liệu Hoa Kỳ có sẳn sàn khai hỏa để vãn hồi ổn định tại biển Đông?

Giáo sư Huge White * Nguyễn Trọng Dân (Danlambao) lược dịch - Chính phủ Obama chưa bao giờ hiểu rõ một cách tận tường sự lấn hiếp hung hãn hiếu chiến của Trung Cộng lên các nước trong vùng Đông Nam Á, vốn rất cần được Hoa Kỳ bảo vệ cũng như vẫn còn lũng lơ lưỡng lự đối sách làm thế nào để đối phó với sự hung hãn hiếu chiến này. Và bởi vì còn thờ ơ, đối sách của Hoa Kỳ tại biển Đông vẫn chưa được điều nghiên kỹ lưỡng là có hiệu quả hay không. Cũng chính vì sự thơ ơ này mà đối sách có thể là thiếu hiệu quả được mặc nhiên thừa nhận đồng tình (bởi giới chiến lược gia) mà không cần suy tính cân phân lợi hại.

Quá hiển nhiên ai ai cũng thấy rõ chủ đích của Hoa Kỳ là gì trước tình thế hiện nay ở biển Đông. Đó là "tương kế tựu kế" vận dụng tình thế Trung Cộng ngày một hung hãn khiến các nước trong vùng không còn lựa chọn nào khác mà phải đi đến một liên minh ngoại giao-quân sự một cách tự nguyện chặt chẽ để tạo sức mạnh phản kháng lại sự hung hãn của Trung Cộng trên mặt đối ngoại lẫn mặt quốc phòng dưới sự hậu thuẫn của Hoa Kỳ.

Ngoại trừ một vài quốc gia chịu hoàn toàn ảnh hưởng của Bắc Kinh, hầu hết các nước trong vùng đã thật sự bị chiến lược này của Hoa Kỳ cuốn hút. Phải thừa nhận đây là một điều rất tốt vì nếu như đối sách này thật sự hiệu quả như mong muốn thì hòa bình và thịnh vượng tại Đông Nam Á sẽ lại được tiếp tục duy trì như đã thấy bấy lâu nay- tiếp tục góp phần không nhỏ cho sự tăng trưởng cũng như tiếp tục duy trì vị thế siêu cường của Hoa Kỳ trong vùng.

Câu hỏi mấu chốt của vấn đề là liệu đối sách này của Hoa Kỳ có còn thật sự hữu hiệu với tình thế hiện nay? - Hai chiến lược gia Robert Manning và Jim Przystup thì cho rằng đối sách này vẫn còn hiệu quả. Trong bài nghiên cứu của họ ở East Asia Forum với tựa đề: "Trật tự mới ở Đông Nam Á sẽ như thế nào?" (cả hai điều khẳng định đối sách hiện nay của Hoa Kỳ sẽ tiếp tục duy trì Á Châu trong trật tự ổn định đã có sẳn bây lâu nay kể từ sau thời đệ Nhị thế chiến, một trật tự vốn tạo ra ổn định và phát triển như đã thấy, và quan trọng hơn hết, cả hai người điều khẳng định đối sách này kèm hãm sự hung hãn của Trung Cộng một cách rất hiệu quả(?!)

Hai vị này cho rằng việc gì cần phải thay đổi đối sách hiện nay nếu có thể dùng ngoại giao ép buộc Trung Cộng bằng từ bỏ tham vọng bành trướng hung hãn của mình.

Tôi (giáo sư Huge White) đồng ý là trật tự trước giờ sẵn có tại châu Á do Hoa Kỳ thiết lập (sau đệ Nhị thế chiến) rất hữu hiệu cho ổn định và phát triển cho cả vùng nhưng lại không đồng ý là đối sách sử dụng sức ép ngoại giao hiện nay của Hoa Kỳ có thể ép buộc Trung Cộng từ bỏ ý đồ bành trướng của mình. Phải, ổn định và phát triển do Hoa Kỳ thiết lập bấy lâu nay tại Á Châu thật là tuyệt vời nhưng tôi không tin rằng đối sách hiện nay của Hoa Kỳ sẽ giúp tiếp tục duy trì sự ổn định và phát triển này. Và trong lúc đối sách này đang trên đà đổ vỡ, tôi lo sợ Washington nay chỉ còn hai lựa chọn mà thôi: Hoặc là từ bỏ vị trí lãnh đạo của mình tại Đông Nam Á bằng cách bỏ rơi khu vực này hoặc là phải khai hỏa thẳng vào Trung Cộng. Để né tránh hai lựa chon ngặt nghèo mà tôi đã nêu trên thì Hoa Kỳ cần phải có một đối sách mới.

Có ba lý do tại sao đối sách hiện nay của Washington hoàn toàn không hiệu quả:

Lý do trước hết, đối sách hiện nay của Hoa Kỳ coi trọng quá nhiều vào quyết tâm của các nước đồng minh trong vùng. Đương nhiên, các nước trong vùng điều bực bực tức sự hung hãn bành trướng của Trung Cộng nhưng không một nước nào thật sự muốn đối đầu trực diện với Trung Cộng trên cả hai phương diện đối ngoại lẫn quốc phòng khi cân đo xét đoán lợi hại dựa trên thực lực để rồi đi đến quyết định quyết tâm liên minh với Hoa Kỳ cho hậu sự lâu dài.

Hãy lấy nước Úc làm thí dụ. Úc là đồng minh thân cận lâu đời nhất của Hoa Kỳ, hợp tác sát cánh chiến đấu bên nhau từ thời đệ Nhị, và lúc nào cũng sẵn sàng đồng tình với Hoa Kỳ trong việc chỉ trích Bắc Kinh, thế nhưng Úc vẫn cương quyết không bao giờ đoạn tuyệt bang giao với Bắc Kinh nếu cần thiết bất chấp căng thẳng có thể ngày một leo thang trong vùng. Thậm chí, Úc cũng cương quyết từ chối lựa chọn sẽ đứng về phe nào, Bắc Kinh hay Washington nếu có giao tranh.

Lý do thứ nhì là Hoa Kỳ quên rằng Bắc Kinh rất lì lợm. Washington lúc nào cũng lầm lẫn nghĩ rằng là Tập Cận Bình sẽ trùn bước trước áp lực ngoại giao ngày mỗi tăng từ Hoa Kỳ và các nước đồng minh trong vùng. Trong bối cánh cần phải nhượng bộ vì có lợi, Bắc Kinh vẫn lùi nhưng chỉ để thực hiện ý đồ tham vọng lớn hơn mà thôi.

Trung Cộng tìm đủ cách thách thức Hoa Kỳ nhằm lấy lại vị trí độc tôn của minh tại Á châu sau một thời gian quá dài cả thế kỷ phải chịu phận tôi đòi luồn lách. Đây là mục tiêu then chốt của giới bu Trung Cộng- một mục tiêu giúp Cộng đảng tiếp tục duy trì quyền lực của mình ở Trung Hoa một cách tuyệt đối, chính đáng và trong vinh quang. Trung Cộng đã từ lâu quyết tâm muốn thay thế Hoa Kỳ khống chế và lãnh đạo vùng Đông Nam Á cũng như xóa bỏ đi trật tự hòa bình ổn định đang có của vùng- một trật tự cần thiết cho sự phát triển cho toàn vùng mà Hoa Kỳ cố duy trì bấy lâu nay.

Cho nên, một thực tế quá rõ ràng là trong 12 tháng qua, áp lực ngoại giao đã không làm Trung Cộng ngừng tay trong việc gây căng thẳng tranh dành lấn chiếm lãnh hải tại biển Đông để tiếp tục thách thức Hoa Kỳ. Chỉ có một quốc gia muốn có chiến tranh với Hoa Kỳ mới đi thách thức gây hấn kiểu như vậy. Và Trung Cộng rất ung dung khi gây hấn vì biết quá rõ Hoa Kỳ chỉ muốn có hòa bình hơn là muốn có chiến tranh.

Và điều này dẫn đến lý do sai lầm thứ ba của đối sách mà Hoa Thịnh Đốn dùng để đói phó với Bắc Kinh hiện nay- đó là Hoa Kỳ quá tin tưởng vào tâm lý là Bắc Kinh sẽ run sợ trước sức mạnh quân sự của mình. Từ lâu, đường lối ngoại giao của Hoa Thịnh Đốn thành công cũng là nhờ vào tâm lý này. Thế nhưng không những cả xã hội Trung Cộng đều coi thường sức mạnh quân sự của Hoa Kỳ mà còn cho rằng Hoa Kỳ vốn rất chết nhát sẽ không dám đương đầu trực diện với Trung Cộng chỉ khiến tổn hao người và của vô số.

Thông qua bài viết có nhan đề: "Đô đốc Hải quân có lon bốn sao muốn khai hỏa ngay- Tòa Bạch Ốc bảo hãy khoan", thật là dễ dàng nhận thấy chiến dịch tuần tra "Tự Do Hàng Hải" thể hiện Washington do dự vô cùng và ráng tìm đủ cách để giảm bớt leo thang căng thẳng trong vùng với Trung Cộng. Và đương nhiên Washington có lý do để do dự, ngay cả Trung Cộng cũng hiểu lý do tại sao Hoa Kỳ do dự: Đó là Washington biết mặc dù sức mạnh quân sự của Hoa Kỳ ưu thế hơn hẳn Trung Cộng về mọi mặt nhưng cũng không đủ để đem đến một chiến thắng hoàn toàn ngay lập tức cho Hoa Kỳ nếu chiến tranh giữa hai nước tại biển Đông xảy ra ngay bây giờ- Và khó cho Hoa Kỳ ở chổ là xung đột chỉ có thể né tránh nếu Hoa Kỳ chịu nhường nhịn Trung Cộng. Bầu cử tổng thống hiện đang diễn ra tại Mỹ càng làm cho Trung Cộng tự tin là đối sách của Washington ngăn cản sự bành trướng của mình sẽ chẳng bao giờ được thực thị đúng mức đến nơi đếm chốn.

Sự thật quá rõ ràng là giới lãnh đạo Hoa Kỳ hiện giờ chẳng ai chịu dùng can đảm để trả lời một câu hỏi chiến lược tối quan trọng cho vấn đề này, đó là: "Liệu Hoa Kỳ có sẵn sàng khai hỏa để vãn hồi ổn định tại biển Đông?" Chưa có được câu trả lời "YES" rõ ràng chắc chắn cho câu hỏi chiến lược này thì Washington khó có đủ quyết tâm để đập nát dã tâm của Trung Cộng. Và theo tôi (Huge White) nghĩ- câu trả lời "YES" khó mà có được trong tương lai gần.

Nếu thật sự là như vậy, thì cơ hội để duy trì hòa bình và ổn định như trước đây tại Đông Nam Á sẽ ngày một khó khăn hơn- và đã đến lúc Hoa Kỳ buộc phải hành động để nắm thiệt vững vị thế lãnh đạo trong vùng của mình cũng như giảm bớt sự trỗi dậy của Trung Cộng. Và điều này đòi hỏi phải thay đổi cách nghĩ cách làm trong đường lối chiến lược mà đối với tất cả chúng ta, đây là một điều rất khó khăn. Can đảm bao giờ cũng là điều khó khăn nhất cho mọi đổi thay.

Hugh White hiện là giáo sư tại thuộc phân khoa Chiến Lược và Quốc Phòng tại Đại học Quốc gia Úc. Giáo sư Hugh White chuyên nghiên cứu về các chiến lược phòng thủ và đã từng cố vấn vạch định đối sách quốc phòng cho Úc. Từ năm 1985 đến năm 1991, ông là cố vấn quan trọng về quốc phòng cho Bộ Trưởng Quốc Phòng Kim Beazley cũng như Thủ Tướng Úc Bob Hawke. Ông cũng từng làm chuyên gia phân tích thông tin tình báo cho Cục Dữ Liệu Quốc Gia Úc. Giáo sư cũng đảm nhiệm chức Viện trưởng Viện Nghiên-cứu Chiến-lược Quốc-phòng Úc trong năm năm 2001-2004 .

Vốn là một chuyên gia về chiến lược, lối viết của ông có vẻ thật thà bộc trực nhưng sát thực và phân tích rất sâu sắc khi nhận định về những then chốt yếu mạnh của chiến lược.

Ghi chú của người dịch: Đây là một bài viết dùng cách viết "Khổng Minh khích tướng Chu Du" rất tinh vi. Mục đích của giáo sư White là muốn nhìn thấy Hoa Kỳ minh bạch hơn quyết tâm của mình trước khi ông ta và nhiều người khác cố vấn khuyên Úc quyết định nhảy vào liên minh chống Trung Cộng sau khi đã thấy Hoa Kỳ đổ quân ồ ạt lên Phi. Lối viết này thường hay đề cao đối phương để chọc tức đồng minh của mình. Thường thường, những loại bài như vầy xuất hiện là điềm báo sắp có choảng nhau vài năm sau đó.

Dấu tay Trung Quốc hay vết bẩn Trung Hoa

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến (Danlambao) Hễ cứ vô mạng là tôi lại nghe blogger Lê Anh Hùng đang la làng về một vụ gì đó, và toàn là những vụ động Trời: 

“Chuyện chỉ có ở VN: Dự án nhiệt điện hàng tỷ USD được giao cho một công ty chuyên doanh... mực in!!! Suốt bao năm qua, người Việt Nam đã quá bội thực với những thông tin lặp đi lặp lại như tập đoàn X của Trung Quốc được chọn làm tổng thầu dự án nhiệt điện A, công ty Y của Trung Quốc ký hợp đồng làm tổng thầu dự án thuỷ điện B hay liên danh nhà thầu Trung Quốc Z làm tổng thầu dự án nhà máy xi-măng C, v.v... và v.v... Vì thế, dường như bất kỳ tin tức gì về việc một công ty nước ngoài nào đó không phải của ‘nước lạ’ được giao thực hiện một dự án hạ tầng trọng điểm quốc gia cũng đều đem đến cho công chúng Việt Nam ít nhiều cảm giác phấn chấn.

Tuy nhiên, cũng đã không ít lần, khi chưa kịp tiêu hoá hết cái sự phấn chấn hiếm hoi đó, dư luận đã phải ngã ngửa vì những sự thật trần trụi về những công ty nước ngoài kia bị phơi bày. Và lần này cũng y như vậy. 

Theo phần giới thiệu trên website công ty thì Toyo Ink được thành lập ngày 7/2/1979. Và từ đó đến nay, công ty này chỉ chủ yếu sản xuất mực in, vật liệu in và phẩm màu; buôn bán, xuất nhập khẩu mực in và thiết bị in... Nghĩa là, trong suốt thời gian tồn tại 37 năm của mình, Toyo Ink chưa hề có bất kỳ hoạt động sản xuất, kinh doanh nào liên quan đến ngành điện lực nói chung và nhiệt điện than nói riêng. Danh sách đối tác của Toyo Ink cũng toàn những công ty chuyên về mực in và thiết bị in ấn. (Ink trong Tiếng Anh có nghĩa là mực.)... 

Một công ty chuyên về mực in, doanh số mỗi năm vỏn vẹn vài chục triệu USD, lợi nhuận hơn một triệu USD, mà lại được giao thực hiện một dự án thuộc một lĩnh vực hoàn toàn lạ lẫm với họ là nhiệt điện than, với tổng mức đầu tư lên tới 3,5 tỷ USD, tức hơn... 160 lần doanh thu hàng năm của chủ đầu tư. Xem ra trên thế gian này, những chuyện lạ đời như vậy chỉ có thể xẩy ra ở Việt Nam.” 

Quả nhiên đây là “chuyện lạ đời” nhưng không “chỉ có thể xẩy ra ở Việt Nam” đâu. Bên Lào cũng y như vậy đó: 

"Theo tạp chí The Diplomat [Sep 04, 2015] Quốc Hội Lào đã chính thức thông qua Dự án Đập Don Sahong, một dự án từ bấy lâu gây rất nhiều tranh cãi. Dự trù ban đầu con đập được Công ty Xây dựng Mã Lai MegaFirst khởi công vào cuối năm nay 2015..." 

Trong một bức thư ngày 2 tháng 2, 2015 của International Rivers Network / IRN Mạng Lưới Sông Quốc Tế gửi tới Sinohydro International Corporation bày tỏ quan điểm của tổ chức IRN chống lại Dự án Đập Thuỷ điện Don Sahong do những ảnh hưởng tác hại môi trường và xã hội trên dòng chính Sông Mekong. 

Đoạn thư viết tiếp: "Chúng tôi được biết Sinohydro International được đấu thầu phần EPC/ Engineering Procurement Construction / thiết kế, quản lý và xây dựng cho Dự án Don Sahong, sự kiện ấy khiến cộng đồng quốc tế hết sức quan tâm về mối liên hệ của Trung Quốc tới Dự án này. Chúng tôi nhận định rằng Sinohydro, một tổ hợp của Nhà nước Trung Quốc khi ký một hợp đồng liên quan tới triển khai dự án, điều ấy sẽ can thiệp vào tiến trình thương thảo. Đây chính là thời điểm vô cùng nhậy cảm cho toàn vùng đối với cái giá phải trả cho việc phát triển thuỷ điện trên Sông Mekong. Chúng tôi hy vọng Sinohydro sẽ hỗ trợ cho những cuộc thảo luận về sự cần thiết có thêm những cuộc nghiên cứu khoa học, và trên hết là sự tôn trọng những quyết định và các yêu cầu chính thức từ các chính phủ Thái Lan, Cam Bốt và Việt Nam". Hết trích dẫn. 

Như vậy bức màn của sự thật đã được vén lên: MegaFirst của Mã Lai chỉ là nhóm chủ thầu đầu tư/ Investor vào Don Sahong, một công ty không có kinh nghiệm xây dựng hay điều hành nào về thuỷ điện nên rõ ràng họ làm một bình phong / một lá chắn cho Sinohydro đứng phía sau, thực hiện phần kỹ thuật xây đập bất chấp tác hại ra sao đối với dân cư trong lưu vực. 

Ai cũng biết Sinohydro International là một công ty quốc doanh khổng lồ xây đập trên toàn cầu của Trung Quốc, được xem là lớn nhất thế giới nhưng cũng đã từng mang rất nhiều tai tiếng về những con đập gây ra những tác hại môi sinh. "Và có thể nói mà không sợ sai lầm Don Sahong sẽ là một con đập Made in China..." (Ngô Thế Vinh, Đập Thủy Điện Don Sahong In Đậm Dấu Tay Trung Quốc - VOA Jan. 10, 2015.) 

Tôi chưa bao giờ có hân hạnh được gặp mặt nhà văn Ngô Thế Vinh. Giữa tôi và ông cũng không có giao tình đậm/lạt gì ráo trọi. Chúng tôi chả qua (và chả may) cùng phải lòng một thiếu phụ – một người đàn bà đã có tuổi, có chồng, và có rất nhiều con – nên cả hai đều đau khổ (triền miên) vì một mối tình vô vọng. Đồng bệnh tương. Bởi vậy, nên thỉnh thoảng chúng tôi cũng có lai rai email qua lại để an ủi nhau (chút đỉnh) trong những lúc cô quạnh thôi mà. 

Tháng rồi hay tin tôi đang lông bông ở Phnom Penh nên ông anh nhắn nhủ: Đã thất tình rồi mà còn ở không thì buồn chịu sao cho thấu, và rượu đâu mà giải sầu cho đủ. Rảnh chạy tới chỗ tụi nó vừa khởi công xây cái đập Don Sahong chụp dùm mấy tấm hình, làm bằng chứng là có “dấu tay của tụi Tầu” nha. 

Cái ông Ngô Thế Vinh này thiệt là quá rảnh và bao la hết biết luôn. Suốt đời chỉ bận tâm về những chuyện biển rộng sông dài không hà. Tui cũng rảnh luôn và rảnh lắm nhưng đi Lào thì nói nào ngay là có thấy hơi lạnh cẳng. Qua thủ đô Vientiane uống vài thùng bia chơi thì được, chớ xuống tuốt Hạ Lào sao tôi ngại quá chừng. 

Nam Lào núi rừng trùng điệp và hoang vu lắm. Voi/cọp, beo/báo, rắn/rít, muỗi/mòng... (tùm lum) thấy ghê chết mẹ. Đã vậy, tui lại không biết nói và không biết viết chữ Lào. Nửa chữ cũng không. 

Còn phân vân chưa biết tính sao thì may thay gặp ngay một ông bạn đồng nghiệp trẻ, thông tín viên thường trú của RFA tại Bangkok, đang đi làm phóng sự về cuộc sống của những người Việt bán vé số ở Cambodia. Thằng cha này (nghe đâu) rành tiếng Thái và tiếng Lào dữ lắm nên tôi liền nhào tới, tay bắt mặt mừng. Anh Vũ - rõ ràng - là một tên rất ham đi/ham vui và dễ dụ nên tôi chưa nói dứt lời mà đương sự gật đầu lia lịa. Thế là hai thằng hăm hở (và hớn hở) đi liền.

Thác Khone Phapheng. Ảnh chụp ngày 19 tháng 3 năm 2016 

Từ Miên, chúng tôi băng qua Lào bằng cửa khẩu Stung Treng. Tới địa phận Pakse, theo đường 13, đi khỏi thác Khone Phapheng chút xíu là thấy mũi tên rẽ trái vào bản VeunKham.

Ảnh chụp ngày 19 tháng 3 năm 2016 

Chúng tôi nhờ may, chớ không phải hay, nên được một người dân địa phương chỉ lối vào nơi đang làm con đập Don Sahong. Đây là một con dốc rộng, mới khai phá chưa lâu, có chỗ rải sỏi chỗ không, đường đất gập ghềnh và bụi đỏ đóng dầy dưới ánh nắng chói chang. 

Thêm một điều may nữa là chúng tôi đến nơi vào ngày trưa cuối tuần, công nhân nghỉ việc, và lịch nổ mìn ghi là từ 4:30 đến 6:00 chiều... nên công trường vắng vẻ. 

Thời Biểu Nổ Mìn. Ảnh chụp ngày 19 tháng 3 năm 2016 

Don Sahong mới khởi công hồi đầu năm nên chung cư của công nhân vẫn còn thấy dán những câu đối Tết tiếng... Tầu. 

- Mấy chữ này nghĩa là gì hả anh? Anh Vũ hỏi với đôi chút nghi ngại. 

Ảnh chụp ngày 19 tháng 3 năm 2016 

Tôi hơi đỏ mặt nhưng may là trời đang nóng hừng hực nên thằng chả không hay. Hồi đêm, nằm ở Muong Khone, tôi mới “nổ” là mình tốt nghiệp cao học văn khoa (ban Việt Hán) và là học trò ruột của danh sư Trần Trọng San. Tôi “nổ” quá lớn khiến chính mình cũng bị ù tai và hơi choáng váng nên đành phải quấy quá cho qua chuyện: 

- Thì đại khái là “vui xuân không quên nhiệm vụ” và “mừng xuân tăng gia sản xuất” thôi chớ có mẹ gì đâu...mà cũng hỏi (*). 

Ảnh chụp ngày 19 tháng 3 năm 2016 

Lần dò hồi lâu rồi chúng tôi cũng tìm được đúng cái mà anh Ngô Thế Vinh muốn có trong tay: Tấm bảng cảnh báo với tên SINOHYDRO ghi rành rành bên góc phải, cùng những hàng chữ – tiếng Lào, tiếng Anh, và tiếng Hoa – viết bằng cái thứ ngôn từ (thô lỗ và đe nẹt) chỉ thấy ở những nơi mà quyền sống, cũng như mạng sống, của người dân chả có nghĩa lý gì: 

- Entering Without Permission Will Be Punished And Prosecuted. 

- Tresspassers will Take All Responsibilities And Losses. 

Tấm bảng này khiến tôi chợt nhớ đến lời lẽ “nhã nhặn” trong bức thư của Mạng Lưới Sông Ngòi Quốc Tế, cùng với một tiếng thở dài - cố nén: “Chúng tôi hy vọng Sinohydro sẽ hỗ trợ cho những cuộc thảo luận về sự cần thiết có thêm những cuộc nghiên cứu khoa học, và trên hết là sự tôn trọng những quyết định và các yêu cầu chính thức từ các chính phủ Thái Lan, Cam Bốt và Việt Nam.” 

Ảnh chụp ngày 19 tháng 3 năm 2016 

Còn “hy vọng” với “thảo luận” cái mẹ gì nữa, hả Giời? Tụi nó đã đè con người ta ra, đâm thọc cho tan nát hết trơn rồi kìa. Người Trung Hoa đủ “nhẫn tâm” để biến đất nước của chính mình thành một cơ xưởng sản xuất hàng hoá rẻ tiền cho toàn thể nhân loại, bất chấp mọi tác hại về môi sinh. Nói với họ về những thảm hoạ môi sinh xẩy ra ở những nơi xa xôi, tận đâu đâu đó, làm chi cho nó phí thời giờ. 

Nhắm đã đủ số ảnh cần thiết theo yêu cầu của anh Ngô Thế Vinh, và sợ trước sau gì cũng bị an ninh công trường phát hiện nên tôi lấy cái sim trong máy hình ra dấu kỹ. Tôi muốn “rút” lẹ nhưng Anh Vũ vẫn còn cứ nấn ná, cố phỏng vấn cho bằng được ba mẹ con bà chủ quán (cái quán nước duy nhất) bên đường để thực hiện bài phóng sự (“Kẻ Dấu Mặt Tại Đập Thủy Điện Don Sahong”) theo dự tính của anh. 

Rõ ràng là là thằng cha điếc không sợ súng. Cũng phần lỗi do tôi. Đáng lẽ tôi nên báo cho ông bạn đồng hành hay rằng mới cách đây hai tháng, vào hôm 24 tháng Giêng, Lào đã bắt giữ hai nhà hoạt động môi sinh Cambodia – hai anh em sinh đôi Chum Huot và Chum Hour – khi mon men đến Don Sahong để chụp mấy tấm hình. Họ là người địa phương nên dù gì cũng còn có gia đình, dân làng, và chính phủ của mình bênh vực. Còn chúng tôi chỉ là hai thằng ma cà bông, khi khổng khi không, như từ trên trời rơi xuống cái chỗ (lành ít dữ nhiều) này.

Huot and his brother were detained on Sunday 
while attempting to photograph the dam’s construction. Note and photo: RFA

Tôi lại bị bệnh suyễn kinh niên, đi đâu cũng phải thủ cái ống xịt thuốc (inhaler) trong túi. Sáng nay loay hoay sao đó nên quên mẹ nó ở khách sạn rồi. Tui vốn nhát nên nóng như hơ. Tụi nó mà túm được thì nếu không lôi thôi lớn (e) cũng lôi thôi lắm. 

May quá, cuối cùng, Anh Vũ cũng “tác nghiệp” xong. Tôi thở phào nhẹ nhõm: 

- Nói cái gì lắm thế? 

- Người ta than thở nghe tội lắm anh ơi nên em bỏ đi liền không tiện. Họ nói sự yên tĩnh thanh bình của cả vùng này đang bị phá vỡ bởi tiếng mìn phá đá, và tiếng máy móc thi công... Không chỉ con người ở đây cảm thấy bất ổn, mà kể cả con cá dưới sông hay con chim trên cây cũng dần bỏ đi nơi khác... 

- Ủa, bộ vẫn còn có nơi nào khác để đi sao? 

- !!! 



______________________________________

(*) Mấy hôm sau, Tiến Sĩ Trần Huy Bích cho chúng tôi biết hai câu đối này có nghĩa như sau: 
Nghênh xuân tiếp phúc nhân tài vượng 
Hòa mục gia đình sự nghiệp hưng.

Vẫn chỉ là một tháng Tư đen

Vũ Đông Hà (Danlambao) - Tháng Tư. Đã qua rồi những chiếc lá vàng rơi, những hàng cây khô trụi. Bầu trời cao và xanh trong. Buổi sáng thức dậy, ráng xếp lại bóng đêm, gắng mở cửa cho nắng vào. Loay hoay với một ngày mới vẫn còn mãi ngổn ngang.

Tháng Tư, nhớ về những ngày tháng cũ bôn ba tìm gặp nhau. Cũng vào buổi tối cuối tháng Tư này, các bạn, Sông Mây và tôi ngồi ở quán kem ven đường. Tách cà phê đen không đường. Ngọt ngào ly kem dâu. Huế, Sài Gòn, Hà Nội, Bangkok, Manila, Phnom Penh... và gặp nhau ở tỉnh lỵ nghèo nàn vùng Tam Biên. Nhìn ngược vùng quá khứ, mong ngóng cõi tương lai, chúng ta hội ngộ ở một trạm dừng trên con đường đi tìm một cuộc đời có ý nghĩa, với hành trang là ước mơ vươn ra biển lớn.

Lũ chúng ta
rút mình vào riêng góc xó
Vẽ đời. Trắng khung vải chiêm bao
Chiêm bao.
Đong đưa.
Chiêm bao
Sợi dây đu cứu cánh
Cuộc đời ngắc ngoải thuở hai mươi.

Lũ chúng ta
những ly cà phê đắng
Đêm lạnh chia nhau nửa muỗng đường
im lặng nói.

Biển còn xa, ước mơ chưa đến, có bạn đã vào tù. Một trạm dừng không thể tránh. Tôi về vẽ tiếp khung vải trắng và nhớ bạn...

Cụng ly giữa phố nam mô
a di đà phật bạn vô nhà tù 
tụng kinh gõ mõ cho dù
cà sa chưa khoát gông cùm bạn mang.

Các bạn, Sông Mây, tôi, mỗi đứa lại một nẻo. Bao giờ ta gặp lại ta?


Bao giờ ta gặp lại ta? 

Tháng ba đã qua. Gió mùa chưa rát mặt. Ban Mê và những hàng cà phê tôi nhớ. Vẫn ám ảnh cảm giác mất mát hụt hẫng của ngày thơ ấu. Chiều thứ sáu tắm truồng ở hồ bơi ông Tỉnh. Thứ bảy xuống rừng Lao xao. Chủ nhật cùng nhau làm bài thuyết trình Đôi Mắt Người Sơn Tây. Thứ hai bom đạn, cả nhà nằm dưới thang lầu nhà chú Kim Môn nghe tiếng đạn xuyên phá cửa sắt. Bên kia đường lửa ngùn ngụt cháy. Thứ ba bị cộng sản bắt áp tải cả đoàn người vào rừng. Chủ nhật trốn về cùng ông Nội đi tìm xác Cha. Những ngày trước tháng Tư dạo ấy vẫn lờn vờn trong trí óc mù sương...

Tháng Ba sấm gầm nắng quái
lâm râm mây tối phủ ngang mày
những con én hết mùa nhìn nhau bỡ ngỡ
về một màu đỏ rực cuối xuân

Lất phất hàng rào kẽm gai
tả tơi màu áo trận
người lính địa phương quân quần cháo lòng
hối hả
dông tố trùng trùng đàn kiến chạy quanh

Màu đất đỏ máu khô
bàn tay run lật ngược xác người
sình căng ngày đứng ngọ
môi thốc khô mếu máo gượng cười
không phải anh
không phải con
không phải ba

Tháng ba đi qua hàng cà phê đứng bóng
gió mùa chưa rát mặt,
lửa hừng hực vây quanh
hoa mắc cỡ đâm sâu ngày đau nhức
bước chân trần đêm tối loang xoang
(ôi đêm tối hắt hơi những khung trời kỷ niệm
ánh mắt nào lần cuối hồn nhiên)

Tháng ba đi qua những cột hàng cây số
về Đức Lập, Khánh Dương rải rác xác người
đường hy vọng em-bé-mắt-sâu tay ghì bình nước cạn
mẹ vẫn ngủ từ đêm qua
người vẫn cúi đầu lê bước
địa ngục sau lưng địa ngục phía trước
tiếng đạn cười tất bật ngược xuôi
mở toang lồng ngực
xoáy nát lưng cong
xé toạc trời vàng

Tháng Tư trở về ngôi nhà hương hỏa
con chó già nằm ngủ thiên thu
minô, minô gốc ổi vàng yên giấc
chiếc võng buồn tênh
không người đưa

Trang sách nằm im
nằm im
đôi mắt trong gương lặng lẽ buồn
bạn tôi ơi nói giùm nhau một tiếng
để biết còn nhau trong đớn đau

Bàn ghế nằm im
nằm im
nơi đây khung cửa tuổi thơ ngồi
tôi ơi nói giùm tôi một tiếng
mai này còn sống với đời câm

Tháng Tư đi qua
Cuộc đời đứng lại

Và bao giờ ta gặp lại nhau!?

Tháng Ba, tháng Tư, tháng Năm, tháng Sáu. Hàng ngàn tờ lịch rơi để không bao giờ nhìn lại được mặt nhau. Một lần ngỡ gặp lại vào buổi tối ở bến xe Sài Gòn, ngồi bó gối chờ mua vé tuyến đường về Ban Mê buôn lậu cà phê. Tiếng loa phóng thanh đánh thức cơn ngủ ngồi - cô Hồ Thị Bích Trâm đến phòng vé. Tên gọi người bạn cùng lớp lớn hơn tôi hai tuổi như thiên thu vọng về. Tôi chạy thốc tháo đến phòng vé vắng tênh. Các bạn tôi ơi, giờ này bạn ở đâu? Có còn nhớ đến những bóng mát ngồi trên con đường đầy hoa trắng đầu mùa cà phê của vùng Đạt Lý và quán nhỏ bên đường...

Một giờ ngồi quán mưa rơi
nhìn café giọt nhìn hồn chơi vơi
ngoài ô cửa nhỏ mù khơi
trong lòng ốc đảo tả tơi sóng trùng

Bàn ơi ghế hỡi hãy cùng
với ta ngậm đắng một giờ quạnh hiu
hết. còn. còn. hết. thương yêu
đưa người xuống mộ lại dìu người lên

Ngày dài buồn cứ gọi tên
hoang mang mộng mị chênh vênh mây ngàn
hao gầy vỡ nát vầng trăng
rớt trong nỗi nhớ chiều tàn mưa giăng

Ngày dài nặng trĩu hoang mang
café giọt ngắn mân mê giọt dài
đường một chiều xe chạy nhanh
xé cơn mưa. gió. lạnh tanh cuộc đời

Buồn ơi 
buồn đến bao giờ
Tôi ơi 
buồn đến bao giờ... 

Tháng Tư về. Tưởng bắt đầu bằng một ngày mới nhưng ngày cũ lại ghé thăm. Tương lai vẫn mãi là ước vọng. Quá khứ ngừng lại trước ngày 30.04.1975 vẫn là chốn bình an chui rúc vào. Và hiện tại 365 ngày của hàng chục năm vẫn chỉ là một ngày tháng Tư với bài ca xứ sở của ngàn năm man rợ: Những em bé đu sông. Mẹ Cồn Dầu đốt xác. 1000 năm đào xới. Hoang địa Thăng Long thành. Bauxite và Biển Đông. Nam Quan và Bản Giốc. Da thịt Mẹ chia lìa. Đất nước này, đêm ngàn năm man rợ. Bởi kẻ chửa thành người. Sau bài ca tháng mười. Sau mùa thu tháng tám.

Tháng Tư về. Nhớ lại những ngày tóc xanh, tim xanh, mơ xanh và ước nguyện ban đầu của tuổi đôi mươi. Nhớ lại để biết đã có một thời mình đã sống, cố mà sống cho ra người giữa những điên đảo của cuộc đời, giữa những lần đổi tiền, cải tạo tư sản mại bản, kinh tế mới, họp tổ dân phố, những chuyến vượt biên bị lừa trắng tay... 

Có nguyên tờ giấy trắng 
Có trái tim mặt trời 
Phải gì lấy được tim ra 
Gói tờ giấy trắng mà trao cho đời 

Dang đôi tay ấu thời 
Ôm nghìn thu lịch sử 
Nhập dòng nhân thế tử sinh 
Hằn lên đá tảng còn in nét cười 

Mùa mưa đỏ. Tháng-Mười 
Tháng-Tư. Trời tắt nắng 
Tình người không đủ sắn khoai 
Cuộc đời viên đạn bắn nhừ tim nhau 

Đau một cuộc bể dâu 
Máu rưng rưng vành mắt 
Lằn roi chủ nghĩa cắt, in 
Tìm người lấy lại tim tôi một ngày 

Mang con tim lưu đày 
Quăng vào dòng viễn xứ 
Lọc lừa cấm đảo tứ tan 
Soi hình bóng thấy nhân nhan mịt mù 

Quắt quay sống lao tù 
Nợ cơm áo không tên 
Vòng tròn nhân nghĩa kên kên 
Tìm người tri kỷ: tìm đêm mặt trời 

Chôn dối trá gọi mời 
Bới lên tờ kinh trắng 
Một đời đội nắng tìm mưa 
Bây giờ mới biết nắng mưa trong mình 

Quay lại với bóng hình 
Dẫm lên nghìn câu hỏi 
Dốc đời chưa mỏi chân chim 
Vì mình tôi gói tim lần thứ hai 

Tháng Tư về... Viết lại những vần Tự Khúc, gửi mình, gửi bạn để nhắc nhau rằng - đất nước chúng ta không có 12 tháng, chỉ có một tháng xoay vòng trong ranh giới của một sợi dây thòng lọng. Tháng Tư. Tháng Tư đen.